Trong tiếng kêu đau đớn thảm thiết và tiếng mắng chửi độc ác, Ôn Văn tinh thần sảng khoái rời khỏi phòng giam Đào Thanh Thanh.

Trồng xiềng xích cho Đào Thanh Thanh khó khăn hơn khi trồng cho Bạch Tiểu Mật rất nhiều, nhưng Ôn Văn rất thích thú.

Địa vị của Đào Thanh Thanh ở trong lòng Ôn Văn tương đương với Tam Tể Nhi, đều là thú cưng, vì thế khi thấy Đào Thanh Thanh đau đớn khó chịu, Ôn Văn lại đau lòng dừng lại một chốc rồi lại tiếp tục.

Vì thế cũng làm thời gian Đào Thanh Thanh chịu đau đớn dài hơn người bình thường bị trồng xiềng xích rất nhiều... dù sao cho dù dừng lại thì cũng không giảm đi được cơn đau, ngược lại bởi vì thường xuyên dừng lại mà mức độ đau đớn lại càng gia tăng hơn.

Sau khi phải chịu nỗi đau đó, có lẽ Đào Thanh Thanh sẽ không lộ ra vẻ mặt tốt đẹp với Ôn Văn trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng Ôn Văn rất thích trêu ghẹo Đào Thanh Thanh tức giận tới mức muốn nổi trận lôi đình, chỉ hận không giết được mình, tiếp đó anh sẽ dùng đủ phương pháp để thuần hóa cô nàng trở thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Bắt giữ Đào Thanh Thanh hơn nửa năm nay, quan hệ của Ôn Văn và Đào Thanh Thanh cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Ôn Văn xem chuyện này như một loại giải trí.

Thẳng thắn mà nói nếu Ôn Văn không phải một kẻ biến thái, khi Ôn Văn sắp khuất phục lại chọc giận cô ta, có lẽ bây giờ Đào Thanh Thanh đã có thai một quái vật vampire nửa biến thái cực kỳ đáng sợ rồi...

Sau khi rời khỏi chỗ Đào Thanh Thanh, Ôn Văn dành cho đám quái vật khác một thái độ hoàn toàn khác, trong phòng giam đầy tiếng kêu rên, Ôn Văn đã trồng xiềng xích cho tất cả quái vật loại chiến đấu ở khu Tai Hại.

Tiếp đó anh không ngừng nghỉ tiến tới khu Tai Nạn, bắt đầu đối phó với bốn con quái vật cấp Tai Nạn là 'thiên sứ Phổ Quang' 'Nhan Bích Thanh' 'cô bé quàng khăn đỏ' 'quái vật mê cung dưới lòng đất'.

Vì nguyên nhân thực lực nên sự phản kháng của bọn chúng kịch liệt hơn quái vật khu Tai Hại rất nhiều, nhưng dưới sự trấn áp thô bạo của trạng thái ngục đốc Tai Nạn của Ôn Văn, cuối cùng chúng vẫn bị trồng xiềng xích khống chế.

Sau khi trồng xiềng xích vào trong cơ thể, tất cả quái vật đều cảm nhận được trói buộc vô hình, thế nhưng Ôn Văn chưa từng nghĩ rằng như vậy có thể làm bọn chúng khuất phục, trong lòng anh hiểu rõ, một khi được thả ra chúng sẽ điên cuồng phá hoại cỡ nào.

Vì thế trước tiên phải để chúng nếm thử chút vị đắng!

Ôn Văn đưa tay lên cao rồi đột ngột kéo xuống, vô số sợi xích mảnh khảnh màu đen xuất hiện trong tay anh, mỗi con quái vật bị trồng xiềng xích đều cảm nhận được cảm giác đau đớn thấu xương khó có thể chịu nổi, cảm giác này không chỉ xuất hiện trên cơ thể mà còn khắc sâu trong linh hồn.

Lúc Ôn Văn buông tay ra, đau đớn liền biến mất, đám quái vật cảm thấy giống như trút được gánh nặng.

"Đau đớn khi nãy chính là hình phạt mà bọn mày phải chịu khi dám vi phạm mệnh lệnh của tao, nếu không muốn phải chịu đựng nỗi đau như thế thì phải hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh!"

Thông qua xiềng xích, âm thanh của Ôn Văn có thể chuẩn xác truyền tới trong tai đám quái vật.

"Mặt khác, vì để bọn mày nhớ kỹ nỗi đau đớn này, tao sẽ để bọn mày trải nghiệm nó thêm lần nữa!"

Ôn Văn không chút do dự lại túm lấy xiềng xích, cả khu phòng giam nháy mắt bị tiếng kêu rên của đám quái vật nhồi nhét, quái vật cấp Tai Hại bị trải nghiệm hình phạt năm lần, mà quái vật cấp Tai Nạn thì phải trải nghiệm mười lăm lần!

Sau khi hình phạt dừng lại, ở trong lòng đám quái vật Ôn Văn chỉ có một hình tượng, đó chính là đại ma quỷ dùng tra tấn làm thú vui!

Có điều Ôn Văn cũng không quan tâm tới cái nhìn của chúng, dù sao thì ở trong lòng chúng anh vốn cũng không có hình tượng tốt đẹp gì.

Trước mặt chúng có vẻ rất cung kính với Ôn Văn, nhưng sau lưng có lẽ đã dùng đủ loại ngôn ngữ ô uế chửi mắng Ôn Văn và người nhà của anh vô số lần.

Thay vì để chúng lén chửi mình, không bằng chủ động chôn sâu nỗi sợ hãi vào trong lòng chúng!

"Kế tiếp, tao sắp dẫn bọn mày rời khỏi phòng giam này, tiến công vào cứ điểm ác ma, trong quá trình này bọn mày có thể mang về bất cứ thứ gì bọn mày cho là có giá trị, đánh bại ác ma cũng có thể kéo chúng vào trong trạm thu nhận!

Nghe thấy sắp tấn công ác ma, vẻ mặt vốn rất chống cự của thiên sứ Phổ Quang dịu đi, lộ ra một tia sát khí, hiển nhiên nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận giết chóc.

Tộc thiên sứ và ác ma là kẻ thù tự nhiên, lúc ban đầu khi quái vật tiến vào thế giới hiện thực, thiên sứ chính là một trong số rất ít những kẻ không vì thèm muốn sự phì nhiêu của thế giới hiện thực này, mà nguyên do là vì truy sát ác ma tiến vào thế giới hiện thực!

Đương nhiên, mục đích sau đó thì cũng chẳng còn thuần túy như thế.

Nhưng thiên sứ Phổ Quang và những tâm tư phức tạp đó đủ để đè nén bản tính của những người chim khác, suốt mấy ngàn năm qua phần lớn thời gian thiên sứ Phổ Quang phải làm tượng đá, trong đầu chỉ toàn là ánh sáng thần thánh, vì thế lúc ban đầu mới muốn giết sạch cả thị trấn Phổ Quang.

Nhưng ngoại trừ nó, những quái vật khác không có chút nhiệt tình nào, hung danh của ác ma ở thế giới trong như thế nào đám quái vật rất rõ, nếu như không cần thiết thì chúng nó thật sự không muốn tử đấu với ác ma, hơn nữa chúng cũng không muốn bán mạng vì Ôn Văn.

Nhưng chúng nó không muốn cảm nhận cảm giác đau đớn đó nữa, hơn nữa bị giam lâu như vậy rồi, ra ngoài hóng gió một chút cũng là lựa chọn tốt.

Quan trọng nhất là chúng nó không thể thoát khỏi cái nơi giống như địa ngục này, nếu có thể vồ đám quái vật khác vào đây, nhìn chúng nó phải chịu đau khổ như mình thì cũng có thể coi đó là một hình thức giải trí không tệ.

Kế tiếp, Ôn Văn tỉ mỉ nói rõ yêu cầu và những điều cần chú ý cho lần hành động này, càng nói rõ thì xiềng xích càng có đủ trí năng để phán đoán đám quái vật có tuân thủ quy định hay không, như vậy càng có lợi cho việc khống chế quái vật của Ôn Văn.

"Bọn mày mặc có thể thỏa thích chiến đấu, khi gặp nguy hiểm tính mạng có thể kích hoạt xiềng xích trên cổ, như vậy tao có thể mang bọn mày vào trong trạm thu nhận... chỉ là nếu bọn mày cứ thế quay về tay không thì có lẽ sẽ phải nhận hình phạt!"

"Cuối cùng, bọn mày cần phải quên đi thân phận lúc trước của mình, đừng thử liên lạc với người quen cũ trước kia, cũng đừng thử làm hại người bình thường, xiềng xích trên người bọn mày có thể cảm nhận được bất cứ hành vi nào không tuân theo quy định của bọn mày."

"Đối với bên ngoài thì bọn mày chỉ có một phân thận, đó chính là chấp sự của 'Hắc Thập Tự'!" [người chấp hành nhiệm vụ]

Sau khi căn dặn rõ ràng, Ôn Văn để ngục tốt phát áo choàng cho đám quái vật, chính mình cũng giữ một cái dự phòng.

Sau khi thả tất cả quái vật ra ngoài thì anh không thể sử dụng thức mạnh, vì thế Ôn Văn lựa chọn dùng hình thái triết học để chiến đấu, đến khi đó phủ thêm áo choàng thì có thể làm đối thủ bớt lúng túng....

Sau khi rời khỏi trạm thu nhận, Ôn Văn phát hiện nhà Uông Tuấn Nghị đã biến thành một mảnh bừa bộn, thực hiển nhiên ác ma tới tìm Uông Tử Hiên khi không phát hiện đối tượng tìm kiếm đã tiến hành một màn phá hoại khủng khiếp đối với nhà của hắn.

Nhưng phòng ở bị phá hỏng thì có thể sửa, người mất đi thì chính là không còn nữa.

Tiếp đó Ôn Văn để Tam Tể Nhi lái xe tới gần nhà máy sản xuất pin, để con bọ kia tiến vào trong nhà máy sản xuất pin.

Xâm lăng nơi chỉ toàn là ác ma thế này, dùng chuột có lẽ rất dễ bị phát hiện, vì thế Ôn Văn lựa chọn con bọ dễ ẩn núp hơn để dễ quan sát tình huống ở bên trong.

Bên ngoài nhà mát trông giống như những nhà máy sản xuất bị bỏ hoang khác trên thế giới, nhà xưởng tan hoang, hoa cỏ mọc tứ tung, những thứ tự nhiên nhiều hơn hẳn những thứ sản phẩm của con người làm người ta sinh ra cảm giác hoang vắng.

Mà khi Ôn Văn điều khiển con bọ cánh cứng vượt qua tường vây, cảnh tượng trong mắt lại hoàn toàn khác biệt!

0.17349 sec| 2407.906 kb